The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Gia sư vô trách nhiệm


Phan_10 end

"Chị Thạch." Lại là Ngụy Khinh Doanh.

Thạch Đan Kỳ biết cô ấy rất cố gắng để được làm cùng một phòng ban với Trần Cửu Hãn .

Ai, người đàn ông này có thật nhiều hoa đào! Tại sao cô lại không nhìn ra anh có điểm nào tốt chứ?

"cô Ngụy, cô khỏe không? cô cũng chưa tan làm sao?” Thạch Đan Kỳ mỉm cười thăm hỏi.

Chuyện cô và Trần Cửu Hãn đã làm giấy kết hôn không có nhiều người biết. Cho nên Ngụy Khinh Doanh vẫn cho là hai người họ chỉ là bạn trai bạn gái bình thường.

Chỉ cần không kết hôn thì vẫn còn cơ hội. Trong hai năm qua Ngụy Khinh Doanh không ngừng tạo cơ hội, nhưng Trần Cửu Hãn hoàn toàn xem như không thấy, khiến cho mỹ nữ oán hận không thôi.đ/ll/q//d/d/

Nghe nói Ngụy Khinh Doanh còn tìm đến ông chủ nhưng là Trần Cửu Hãn đã sớm xuống tay trước. Anh nói bộ phận nghiên cứu chỉ tuyển người chuyên tâm làm việc chứ không chứa người có mưu đồ khác.

Ông chủ cười khổ nhanh chóng đưa ra quyết định, chuyển Ngụy Khinh Doanh xuống làm nhân viên của Mập Mạp.

"Chị Thạch, Cửu Hãn và mọi người họp hội nghị không thể xong nhanh được đâu, em có thể xin chị chút thời gian được không?”

Thái độ của Ngụy Khinh Doanh làm cho người ta thụ sủng nhược kinh. Trước kia khi cô ta gặp Thạch Đan Kỳ, đều là bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười .

"Dĩ nhiên, mời nói." Thạch Đan Kỳ đem tạp chí để qua một bên.đ'll;;q;;;d;d;d;

"thật xin lỗi, thật ra đây là chuyện của gia đình em, em cũng không ngờ có liên quan đến Cửu Hãn.” Ngụy Khinh Doanh ngồi xuống đối diện cô, áy náy nói.

"Chuyện nhà của cô?" Thạch Đan Kỳ sửng sốt. cô rất khó tưởng tượng Trần Cửu Hãn sẽ có quan hệ với ai, ngay cả với mẹ ruột anh còn lúc nóng lúc lạnh.

"Gần đây ba và mẹ em có xích mích, em là con gái bị kẹp ở giữa rất khó xử.”

“Trước Chủ nhật mẹ em nói muốn tìm người khác để nói chuyện, không ngờ cuối cùng lại tìm tới Cửu Hãn, chuyện này không biết chị có biết không?" Ngụy Khinh Doanh một mặt tỏ vẻ áy náy, một mặt cẩn thận quan ánh mắt của cô.

"Bác gái tìm Cửu Hãn lúc nào?" Sắc mặt của Thạch Đan Kỳ thay đổi, không phải là ngày đó chứ?

"Chủ nhật." Ngụy Khinh Doanh phát hiện quả nhiên Thạch Đan Kỳ không biết chuyện, nhẹ nhàng cười thở dài."Ngày đó mẹ kêu em đến đón bà. Lúc nghe địa chỉ thì em đã thấy quen quen. Khi đến nơi thì quả nhiên là nhà của Cửu Hãn. Khi anh ấy có mở tiệc tân gia thì công ty có qua đó. Em chỉ là rất kinh ngạc tại sao mẹ em lại quen anh ấy, còn có thể chia sẻ tâm sự.”

thì ra là, mẹ của cô… Thạch Đan Kỳ muốn ngất xỉu. Em gái cùng mẹ khác cha với cô, chắc là Ngụy Khinh Doanh rồi!

"Ách, tôi…” cô không biết phải nói gì.dd.;;llq//d/d/

"Kỳ quái, đây cũng không phải là chuyện gì lớn, tại sao Cửu Hãn phải gạt chị chứ?” Ngụy Khinh Doanh nhìn thấy vẻ mặt bất an của Thạch Đan Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Có thể là anh ấy ngại em, dù sao thì em và anh ấy cũng là đồng nghiệp, thường gặp mặt nhau. Có lẽ là anh ấy sợ chị hiểu lầm, cho nên không dám nói cho chị biết.”

cô lấy lại bình tĩnh."Có lẽ vậy."

"Mẹ ta nói, chủ nhà là con của một người bạn, từ nhỏ đã biết bà ất, cho nên tình cảm rất sâu. Em lại nghĩ, hình như Cửu Hã n là người Đài Nam, mẹ em cũng là người Đài Nam, có thể là hai người thật sự quen biết nhau.” Ngụy Khinh Doanh thở dài nói: "Mẹ em rất chú trọng mặt mũi của mình, Cửu Hãn lại có thể chia sẻ nỗi niềm với bà ấy nên em cảm thấy rất cảm động. Cho nên hôm nay em mặt dày xin chị giúp một việc."

"Tôi không biết là tôi có thể giúp được gì, cô nói thử xem sao." Thạch Đan Kỳ bình tĩnh lại nói, cũng không nói thẳng là bà ấy tới tìm cô, cô muốn xem cô ta muốn nói gì.

"Cha mẹ em xuất hiện vấn đề, loại chuyện xấu này không tiện nói lung tung trước mặt người ngoài…”

Ngụ ý, Trần Cửu Hãn không tính là người ngoài."Em là con gái của họ, gặp chuyện này cũng không biết đứng về phía ai. Em nghĩ, nếu bà ấy coi trọng Cửu Hãn thì có thể nhờ anh ấy nói mấy câu. Em muốn hẹn anh ấy ra ngoài, nghe ý kiến của anh ấy.”

"Chuyện này, cô nên tự mình hỏi Cửu Hãn mới đúng." Phản ứng của Thạch Đan Kỳ rất lạnh nhạt.

cô càng lạnh nhạt thì Ngụy Khinh Doanh càng vui mừng, sau đó cô ta chợt bày ra gương mặt ưu sầu.

"Chị cũng biết đàn ông đều không quá quan tâm đến chuyện này. Em có hẹn Củu Hãn mấy lần nhưng anh ấy không đồng ý. Em cảm thấy anh ấy sợ chị hiểu lầm cho nên em không thể làm gì khác hơn là nhờ chị giúp một tay, hôm nào… em mời hai người ra ngoài ăn cơm rồi em nói với Cửu Hãn có được không?”

nói nửa ngày, cô ta cũng lộ ra vẻ thèm thuồng, chính mình thích thì cứ thừa nhận đi, cứ ở đó mượn chuyện của mẹ để đến gần Trần Cửu Hãn!

Thạch Đan Kỳ dở khóc dở cười. Đừng nói người bà ta tìm đến đúng là Cửu Hãn đi nữa thì với tính cách của anh cũng không muốn dính líu đến. Anh chính là không có hứng thú đi trông nom chuyện của người khác?

Từ một điểm này cũng có thể thấy được Ngụy Khinh Doanh không hề hiểu gì về anh. Bọn họ làm chung với nhau hai năm cũng chỉ có vậy mà thôi. Thạch Đan Kỳ tin tưởng, cho dù ngày nào đó mình và Trần Cửu Hãn có tan vỡ thì Ngụy Khinh Doanh cũng tuyệt đối không có cơ hội nào.

"cô Ngụy, chuyện của hai bác còn cần cô quan tâm nhiều hơn. Dù sao cũng đã có tuổi thì tình cảm cũng dần biến mất làm cho bà ấy có cảm giác không an toàn.” Thạch Đan Kỳ cẩn thận nói từng chữ, hy vọng cô em gái này có thể giành thời gian ở bên bà ấy.

"Nhưng rm thật sự không biết phải làm sao, nếu như anh ấy đồng ý nói với em chuyện của mẹ em thì thật tốt." Ngụy Khinh Doanh điềm đạm đáng yêu nói.

Thạch Đan Kỳ nhìn ánh mắt của cô ta, đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét.

Mẹ có chuyện, vậy mà cô ta lại dùng chuyện đó để đến gần đàn ông. cô lại nghĩ đến hôm đó bà ta kể khổ, mục đích cũng chỉ là lo cho bản thân mình, hai người này thật giống nhau, quả nhiên là mẹ con?

cô đang tính mở miệng từ chối…

"Xin lỗi, không giúp được gì!" một giọng nói vọng ra.

Thạch Đan Kỳ ngạc nhiên quay đầu lại, Trần Cửu Hãn đứng ở cửa phòng khách, sắc mặt lạnh lùng.

"Cửu Hãn!" Ngụy Khinh Doanh liền vội vàng đứng lên, xoay người rơi nước mắt đối diện với anh: "Cửu Hãn, mẹ em… bà ấy…”

đ/ll/q//d/d//

"Chuyện của mẹ cô liên quan gì đến tôi?" Anh không khách khí nói.

Ngụy Khinh Doanh sững sờ, bây giờ đến lượt cô luống cuống: "Nhưng mà, nhưng mà không phải bà ấy đến tìm anh sao?”

"Bà ấy muốn tìm ai là chuyện của bà ấy, không lẽ bà ấy tìm tôi thì tôi phải quản sao?” Cơn giận của anh càng ngày càng cao.

Ngụy Khinh Doanh bị anh nói đến sắc mặt trắng mét.dd;//ll//q//d/d/d/

Thạch Đan Kỳ muốn nói lại thôi, Trần Cửu Hãn giận quá. Gần đây cô ấy vì chuyện của bà ta mà tâm trạng không tốt, anh rất khổ tâm suy nghĩ cách làm giảm đi sự chú ý của cô, cải thiện mối quan hệ, không ngờ người phụ nữ họ Ngụy này lại phá hỏng, thật là… Hai mẹ con đều đáng ghét như nhau. đ/ll/q/d/d//d

Dĩ nhiên, không bao gồm người phụ nữ của anh.

"Nhưng là, dù gì mẹ em cũng nhìn anh lớn lên, bà ấy có chuyện, người đầu tiên tìm đến là anh… sao anh lại có thể ác như vậy chứ?” Ngụy Khinh Doanh cắn răng nói.

"Ai nói bà ấy nhìn tôi lớn lên? Nhà các ngươi muốn nhận người thân là chuyện của mấy người, đừng gây phiền phức cho tôi.” Anh không nói lời gì kéo Thạch Đan Kỳ đi ra ngoài: "đi thôi! Anh đói rồi."đ''l//q//d/d/d

Chuyện hoàn toàn ngoài dự liệu, Ngụy Khinh Doanh dậm chân la lớn: "Cửu Hãn!"

"cô Ngụy, hai chúng ta chỉ là đồng nghiệp. Về công, chỉ có công việc; về tư, rất xin lỗi, chuyện của mấy người thì tự mấy người giải quyết, đừng mang đến công ty.”

Anh không chút do dự nói, sau đó lôi kéo bà xã ra ngoài.

Hết chương 9

Chương 10

"Đan Kỳ, Tiểu Hãn! Rốt cuộc hai con cũng trở lại!"

Mẹ Trần nhiệt tình kéo cửa ra, tranh thủ kéo bóng dáng nho nhỏ phía sau con trai vào nhà.

"Ai nha, Đan Kỳ, con gầy đi, có phải Cửu Hãn không cho con ăn cơm không?" Bà đau lòng sờ sờ mặt Đan Kỳ rồi nói: "Mau vào, mẹ phải bồi dưỡng cho con mới được ― ai nha!”

“Cái người này sao còn đứng lỳ ở đây làm gì? Muốn làm Môn Thần sao? Còn không mau đem hành lý lên lâu!"

Hoàn toàn bên nặng bên nhẹ, chì là người được xem “nặng” là bà xã của mình nên Trần Cửu Hãn không có ý kiến, chỉ là mặt thối khi phải làm công nhân bốc vác.

Mẹ Trần hưng phấn lôi kéo cô vào phòng khách: "Đan Kỳ, tháng trước mẹ có đi Thái Lan chơi mua cho con cái váy hoa này. Loại váy này vừa nhẹ vừa mỏng, rất thích hợp mặc vào muà hè, lúc đi làm mặc cũng được, con xem thử nào

"Mẹ, mẹ đừng phí tiền vì con.”

"Tại sao lại phí?" Mẹ Trần trách cứ: "Trần Cửu Tương, cái con nhóc đó từ nhỏ đã như khỉ hoang, mẹ có muốn mua váy xinh đẹp cho nó nó cũng không mặc, chỉ có con là tốt.”

thì ra là xem cô thành baby rồi, Thạch Đan Kỳ cười.

So với người kia thì mẹ Trần còn giống mẹ của cô hơn.

"Đúng rồi, ba và Cửu Tương đâu ạ?" cô thấy trong phòng khách không có ai.

"Ba đi mua một ít trái cây, lập tức sẽ về ngay. Con nhóc Cửu Tương kia tính về đây nhưng bạn trai nó bị ngộ độc thức ăn, phải vào bệnh viện truyền nước biền, con bé phải vào bệnh viện chăm sóc nên lần này không về được.”

"thật? Có nghiêm trọng không?" cô phải gọi điện an ủi mới được.

"Nghe nói là không sao, nằm hai ngày là được rồi. Lúc hai con trở về giúp mẹ mang gà hầm nhân sâm cho nó là được.

nói xong, mẹ Trần hào hứng bừng bừng lôi kéo cô vào phòng thử váy.

Thời gian trước mẹ Trần có gọi điện nói chuyện với con trai. Bà biết nếu không nói trước thì còn lâu bà mới có cháu để bồng.

Ai ngờ, Cửu Hãn lại chủ động nói với mẹ về chuyện của Đan Kỳ.

Mẹ Trần nghe được Đan Kỳ phải sống một mình từ khi mười hai tuổi, một cô bé phải tự nấu cơm giặt quần áo thì thương tiếc không thôi. Đối với mẹ ruột của Đan Kỳ thì căm phẫn đến tận xương tủy.

Mặc dù người kia cũng tiếp tế cho con bé nhưng dù sao con bé cũng là con ruột của bà ta, tại sao mỗi tháng chỉ đưa có vài đồng? Mẹ Trần cùng chồng nuôi dạy con mấy chục năm thật không thể tưởng tượng được lại có người mẹ bỏ rơi con mình.

"Bà ta làm sao lại ác như vậy? Sao không đem Đan Kỳ cho họ hàng nuôi dưỡng. một đứa bé nhỏ như vậy, khi ngã bệnh ai chăm sóc chứ? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Lúc đi học bị tai nạn, bị người ta bắt nạt thì sao?”

Trần Cửu Hãn chỉ hừ lạnh.

"Khó trách Đan Kỳ từ nhỏ đã không quậy phá, không muốn gây phiền toái. Từ đó đến giờ con bé không hề nói gì, nếu không chúng ta đã sớm đón nó về nhà nuôi rồi.” Mẹ Trần đau lòng nói.

Sau đó lại hỏi mấy câu về người kia, Cửu Hãn nói là vẫn giữ được hôn nhân.

thì ra người tình kia cũng không phải đèn cạn dầu, ở bên đó cũng có qua lại với một đại gia, đứa bé là con của ông ta. Vậy mà nhà đại gia kia có một bà chằn nên cô ta phải bám lấy ông Ngụy.

Ai ngờ bà chằn kia đột nhiên bị bệnh qua đời, cuối cùng cô ta cũng nói ra chân tướng, bỏ họ Ngụy, trở về với đại gia. đ/ll/q/d/d/d/

Ông Ngụy biết mình là phao cứu sinh, vừa mắc cỡ vừa hận, đượng nhiên là phải quay về khép nép van xin vợ, hứa hẹn sẽ không tái phạm nữa.

"Còn Đan Kỳ thì sao? Bây giờ con gái cũng lớn rồi, bà ta muốn làm sao?" Mẹ Trần hỏi.

"Có thể có gì chứ? Tất cả như cũ." Trần Cửu Hãn ghét bỏ thảo luận vấn đề này cứ như ghét vi khuẩn.

Nếu tất cả đã trở về như ban đầu thì bà ta làm sao dám nói với chồng là mình cũng phản bội chứ, thân phận của Đan Kỳ vẫn là điều bí mật.

Trần Cửu Hãn từ rất căm ghét cái nhà kia.

"Mặc dù bà ta không tốt nhưng Đan Kỳ rất mềm lòng, lúc bà ta tới khóc lóc kể lể thì con phải ở bên cạnh. Mẹ thấy con phải cẩn thận, nếu không quan trọng thì đừng cho con bé dính líu đến họ.” Mẹ Trần nói.

"Con nói là không cho cô ấy qua lại với nhà kia. Đối phương có gọi tới thì phải nói cho con biết họ muốn gì.” Anh không nói cho mẹ biết vị em gái cùng mẹ khác cha kia có ý đồ với anh.

Nghiêm chỉnh mà nói, Ngụy Khinh Doanh đã không tính là đồng nghiệp của anh. sự kiện kia đi qua không lâu thì cô ta cũng từ chức. dd/ll/q/d//đ/

Còn Giang Lan và Lâm Chính Hồng cũng đi với nhau mấy chục năm.

Năm ngoái hai người kết hôn, Trần Cửu Hãn còn mang Thạch Đan Kỳ đi uống rượu mừng. Lâm Chính Hồng là một trong những bạn bè cũ anh còn liên lạc

"Ai!" Mẹ Trần càng nghĩ càng đau lòng, tình thương của người mẹ lập tức phát huy, hận không thể giữ chặt Đan Kỳ bên người để yêu thương.

"Mẹ, mẹ sao vậy?" Thạch Đan Kỳ thay xong váy ra ngoài, buồn bực nhìn thấy bà thở dài thở ngắn.

"không có việc gì, chỉ tại thằng nhóc chết toi này." Mẹ Trần nói: “Tên nhóc này không biết cái gì gọi là dịu dàng, lúc quan trọng cũng không biết chăm sóc che chở cho con. Hai con cũng không thể kéo dài như vậy. Nó 26 còn con 28 rồu, đảo mắt một cái là 30, cha mẹ già con còn nhỏ thì làm sao đây?”

Vẻ mặt của bà rất khoa trương làm Thạch Đan Kỳ phốc cười một tiếng.

"thật ra thì có tiệc cưới hay không cũng không sao, con và anh ấy không quan trọng mấy cái này, dù sao hai chúng con đã công chứng… Ưmh."

Thạch Đan Kỳ che miệng, hoảng sợ trợn to mắt. Xong rồi, xong rồi xong rồi, lỡ miệng rồi!

"Con nói gì?" Lỗi tai của mẽ Trần chưa bao giờ thính như vậydd/ll/q/q/d//d/d

"Ách… thật ra thì… Cũng không có gì…” cô hốt hoảng nhìn chung quanh, mất bò mới lo làm chuồng. Làm sao đây?

Trần Cửu Hãn, anh mau xuống đi, bà ấy là mẹ anh, anh mau giải quyết đi.

Mẹ Trần gian trá híp mắt: "Hai con đã làm gì? đã công chứng rồi hả? Công, chứng phải không?”dddd'll/q/d/d//d

"Con… đúng vậy." Lúc này không còn đạo nghĩa gì nữa, tánh mạng là quan trọng nhất

Con thỏ nhỏ dưới miệng sói quyết định thật nhanh, trong nháy mắt đôi mắt liền ửng hồng, hốc mắt cũng hửng hồng. cô khẽ cắn môi, ngón tay khẽ run chỉ chỉ trên lầu.

"Tất cả, đều là… Ý tứ của anh ấy."

"Trần ― Cửu ― Hãn!" một giọng nói kinh thiên động địa phá vỡ bầu trời Đài Nam: “Tên nhóc chết tiệt kia, mau xuống đây cho mẹ.”

"Sao vậy? Tụi con không cần phải chào khách sao."

Thạch Đan Kỳ đi ra ngoài, trong lòng nhấp nhổm không yên.

"Đưa khách cái gì!" Trần Cửu Hãn bây giờ rất vinh dự được đứng đầu trong thập đại ác nhân

Thạch Đan Kỳ len lén lè lưỡi.dd/'''llqlqldldlld

Từ xế chiều đến giờ, mẹ Trần lúc nào cũng càu nhàu không ngừng. Đối tượng dĩ nhiên là đứa con trai bất hiếu. bởi vì mẹ Trần rất tin tưởng Thạch Đan Kỳ là do Trần Cửu Hãn dạy hư.

"Hai đứa không biết mẹ trông mong hai đứa kết hôn bao nhiêu năm rồi không? Cửu Tương kéo dài một năm rồi lại một năm, mẹ trông cậy vào hết cả con. Con dây dưa người ta đến bây giờ đã hai mươi tám tuổi. Con chỉ đi công chứng qua loa. Con có biết hôn lễ đối với người phụ nữ rất quan trọng không?”

Mẹ Trần nói tới nói lui, cuối cùng câu đầu tiên được nghe đến lại là “Chừng nào thì tổ chức?” Mẹ Trần xúc động, tiếp tục kể lể với người lớn trong nhà.

một đám người lớn tuổi nghe chưa làm hôn lễ đã đi công chứng kết hôn thì đều biến sắc. Phải biết, nơi này chính là Đài Nam! Toàn bộ Đài Loan nơi chú trọng hôn lễ nhất là Đài Nam! Công chứng kết hôn là chuyện chỉ có thể làm sau khi đã tổ chức hôn lễ.

"Làm sao con có thể kéo theo con gái nhà người ta bỏ trốn? Con đúng là phụ lòng liệt tổ liệt tông? Bảo người nhà họ Trần chúng ta sau này làm sao ra ngoài gặp người ta chứ?"

Quan niệm ở thế hệ trước chính là, không có sính lễ, cưới hỏi đàng hoàng chính là bỏ trốn. Vì vậy một nhóm người vây quanh Trần Cửu Hãn, hăng hái nói Trần Cửu Hãn ― còn Thạch Đan Kỳ thì giả bộ rất tốt, nước mắt lả chã, mọi người bảo đảm sẽ giúp cô đòi lại công đạo. đll//q//q/d/d/d/

Họ hàng nhà họ Trần rất đông, hôm nay chỉ là mời vùng phụ cận mà đã là năm bàn. Đôi vợ chồng son bị bắt phải đi uống rượu bồi tội với mọi người. Trần Cửu Hãn càng nghe sắc mặt càng đen lại nhưng mà anh tự biết mình đuối lí nên không thể làm gì khác hơn là đi một bàn rồi lại một bàn.

Đây chỉ là khúc dạo đầu thôi, cha mẹ Trần hứa hẹn tương lai sẽ làm lại một hôn lễ thoả đáng. đ/ll/q/q/d//d/

Trần Cửu Hãn vừa nghe, cái gì? Còn muốn làm lần nữa? Anh muốn lật bàn ngay tại chỗ nhưng Thạch Đan Kỳ đã nắm chặt lấy tay anh, không cho anh làm bậy.

Rốt cuộc khi món ăn đầu tiên được mang lên, anh đã không chịu nổi nữa, nắm tay bà xã bỏ lại một câu: "Bọn con ra ngoài đi dạo một chút!" Anh mặc kệ ánh mắt bất mãn của mọi người, kéo cô ra ngoài.

Thạch Đan Kỳ thoải mái duỗi người một cái. Nhìn bộ dạng của Trần Cửu Hãn cảm thấy rất thú vị.

"Chờ một chút, anh có nhận ra nơi này không?" Thạch Đan Kỳ níu tay Trần Cửu Hãn, đứng trước một con hẻm.

Đây là nơi đó? Nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau "Ừ." Cả một buổi tối, nét mặt của anh cuối cùng cũng dịu xuống.đ/ll/q/d//d/d

"Lần đầu tiên gặp em, anh có cảm nghĩ gì?" cô tò mò hỏi.

"Nghĩ tại sao Trần Cửu Tương lại mang theo học sinh tiểu học đi xung quanh." Vẻ mặt anh không có biểu hiện gì nhưng khóe miệng lại nhẹ giương lên.

"Tiểu học?" cô kêu lên.đ/ll/q/d//d/

"Từ nhỏ em đã có bộ dạng đáng yêu rồi, em nghĩ mình có thể lớn bao nhiêu?" Cho dù bây giờ không thay đổi nhiều nhưng cứ nghĩ đến cảnh mấy người lớn trong nhà vây quanh anh, anh không thể không rên rỉ: “Từ nhỏ đã không biết lừa biết bao nhiêu người, làm sao anh có thể trốn khỏi chứ?”

"Em lừa anh. Là em lừa anh sao? Là ai không có chuyện gì đêm khuya chạy đến nhà em đòi ăn chứ?" cô cất cao giọng.

"Là chính em cho anh ăn ." Đáy mắt anh càng hiện rõ ý kiến.

"Khó trách Trần Cửu Tương nói anh giống chó lang thang, ai cho ăn thì nhận người ấy là chủ nhận!" cô phẫn nộ nói.

Đột nhiên Trần Cửu Hãn duỗi tay ra, kéo cô vào lòng, vẻ mặt hung ác nhìn cô: “ Anh là chó lang thang, vậy em gả cho chó lang thang thì tính sao đây?”

"Đương nhiên là em phải phục vụ chó lang thang rồi." Chóp mũi của anh và cô chạm vào nhau, cười khanh khách. Trần Cửu Hãn cười nhẹ, ôm nhẹ cô lên, hôn lên đôi môi mềm mại của cô. cô nâng hai tay lên, ôm chặt lấy người anh.

Lúc đầu không nghĩ rằng, tên nhóc xấu xa này sẽ là bạn đời của cô.đ/ll/q/d//d/

"Móa! Có cần xui xẻo vậy không?"

một tiếng chửi thề vang lên. Trần Cửu Hãn đẩy cô về phía sau, tiến tới trước.

A, chuyện này… Hôm nay là ngày gì vậy? Chẳng những cô và Trần Cửu Hãn thăm lại chốn xưa, cũng gặp lại nhóm côn đồ năm đó. Thạch Đan Kỳ vừa lo lắng vừa buồn cười.

"Mấy người muốn làm cái gì?" Người đàn ông của cô che chở cho cô.

một tên lưu manh muốn tiến lên thì bị người khác ngăn lại.

"Mày đánh với tụi tao từ cấp 2 đến khi mày đi học đại học, như vậy cũng đủ rồi chứ?" Tên côn đồ cười cười nói

Thạch Đan Kỳ không khỏi bật cười.

"Mọi người khỏe." cô từ phía sau anh đi ra, chào hỏi với “mấy người bạn” cũ.

"Đây là vợ mày à, không tệ!" Tên côn đồ cười nói.ddd/ll//q/d//d/

Trần Cửu Hãn bĩu môi, ngược lại Thạch Đan Kỳ tương đối nhiệt tình.

"Cám ơn. Mọi người đều làm việc ở Đài Nam sao?" cô ngọt ngào nói

"Chỉ có một mình tôi vẫn còn ở Đài Nam. Amine, A Chí ở Đài Bắc học sửa xe, lão Trịnh dời đến Đài Trung, hôm nay mọi người làm tiệc chia tay, hai người thì sao?”

"Chúng tôi cũng vậy, đang làm tiệc chia tay ở nhà Cửu Hãn." Thạch Đan Kỳ cười nói. cô cũng không có nhắc tới chuyện cô và anh đang ở đâu, để tránh phiền toái.

Bốn người nói mấy câu rồi tách ra.

Thạch Đan Kỳ tò mò nhìn bọn họ, rồi quay lại nhìn Trần Cửu Hãn."Sau khi tốt nghiệp cấp 3 anh cũng còn đánh nhau sao? Em tưởng lúc đó anh ít đánh nhau chứ?”

Trần Cửu Hãn hừ một tiếng, xoay người đi, sắc mặt thay đổi. Thạch Đan Kỳ hiểu rất rõ anh, mỗi lần anh cảm thấy lúng túng thì sẽ hừ một tiếng rồi đi mất.

"nói đi! Sau khi tốt nghiệp mà anh còn đánh nhau sao?" Thạch Đan Kỳ náo anh.

"Chính em không nhớ gì sao?” Anh mất hứng nói

"Nhớ cái gì?"

"Bọn họ bắt nạt em!" Anh hung tợn trừng.đ/ll/q/d/d//d

cô ngẩn ra."Nào có?"

"Buổi tối đầu tiên em dẫn anh về nhà, không phải là bị bọn họ thấy, sau đó lại tìm em muốn đánh em sao?”

Có sao? cô xác định tối hôm đó có một mình anh thôi mà.

"Ai nói với anh?" cô buồn bực hỏi.

"Em sợ phiền phức nên không dám nói với anh, tự mình giải quyết. Kết quả là chị anh tự mình nói cho anh biết?" Khi nghĩ tới chuyện này anh vẫn còn giận tái mặt.

"Trần Cửu Tương nói?" cô kinh ngạc nói."Cho nên anh liền kiếm chuyện với họ cả ngày lẫn đêm?”

Anh lại hừ một tiếng ngó mặt đi chỗ khác, gương mặt càng biến sắc.

thì ra là năm đó cô khuyên anh đừng đánh nhau, anh muốn nói lại thôi chính là vì chuyện này. Làm hại mẹ Trần vẫn nói, kể từ sau khi cô đi, không ai quản anh, anh cứ ra ngoài gây sự.

Thạch Đan Kỳ đột nhiên nở nụ cười.dd/ll/q/d/d//d

"Cười cái gì?" Anh hung dữ nói

"Em… em cười…” cô càng cười lớn hơn, cười đến phải khom lưng xuống: “Em cười anh bị Trần Cửu Tương lừa, ngốc ngếch!"

"Có ý gì?" Trần Cửu Hãn nhìn cô chằm chằm.

"Em không có bị ai bắt nạt hết. cô ấy biết nếu nói thật với anh thì anh sẽ không giúp cô ấy cho nên mới lừa anh đấy.”

Thạch Đan Kỳ cười đến không đứng lên được.

Tên kia thế nhưng dám giả truyền thánh chỉ nhưng cũng đạt được mục đích của mình. Kể từ khi Trần Cửu Hãn tìm đám người kia gây phiền phức thì bọn họ cũng không đi tìm người khác gây phiền phức nữa.

Mặt của Trần Cửu Hãn đầy vạch đen.

"Mẹ nó, đừng để cho anh gặp lại Trần Cửu Tương."

cô cười một lúc lâu, cố gắng ngừng lại, ôm lấy hông anh, an ủi lòng tự ái của anh.

"Em rất cảm động!"

cô phải dỗ anh một lúc anh mới chịu.

Người đàn ông này, mặc dù là bao nhiêu tuổi nhưng trước mặt cô vẫn như trẻ con.

Cánh tay của Trần Cửu Hãn quàng qua, ôm cô vào lòng.

Anh nhìn ánh trăng, sau đó nhìn sâu vào ánh mắt cô, trịnh trọng nói: "Anh yêu em, vẫn luôn yêu em và sẽ mãi mãi yêu em.

Nụ cười của nàngcô biến mất, si ngốc nhìn ánh mắt nồng nàn của anh.

"Em cũng yêu anh." Cuối cùng, cô than nhẹ một tiếng, vùi vào ngực anh.

cô biết Trần Cửu Hãn vẫn cho rằng cô là ngu hiếu. thật ra thì anh không biết, nếu như không có bà ấy, không có kỉ niệm đau buồn thời thơ ấu thì cô sẽ không gặp được anh.

Vì thế, cô rất cảm ơn mẹ mình

Mười sáu tuổi năm ấy, lần đầu tiên gặp được anh. Hai mươi tám tuổi, hạnh phúc bên nhau trọn đời.

Có anh, cuộc đời này của cô, không còn gì để tiếc nuối.

--- ------oOo---- -----


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .